795

Tố Bạch nằm úp mặt trên giường, đôi chân hẹp dài cũng chính vì chiếc váy đầm ngắn nhưng mà để lộ ra. Bộ dáng bất đề nghị đời, cô nhìn đồng hồ đeo tay điểm chín giờ tối rồi lại nhìn điện thoại. Chẳng một tin nhắn nào giữ hộ tới. Cô ủ rũ suy xét “ không lẽ tôi đã thất bại trong việc sexy nóng bỏng anh ấy ?”.

Bạn đang xem:

Tố Bạch lim dim chìm vào giấc ngủ dịp nào không biết.

Mười hai giờ đêm. Cửa nhà phòng nhàn mở ra, một thân hình cao lớn bước vào. Vẻ mặt có chút mệt mỏi vì công việc. Bước vào phòng trong, mang Phong thốt nhiên cảm thấy cổ họng gồm chút khô khát, Tố Bạch nằm nghiêng người cảnh xuân sáng chóe gần như được trình diện trước mắt. Mẫu giường có chút lộn xộn, ga giường đang được biến thành màu đen, nó như làm nền mang lại làn da trắng trẻo của cô. Khuôn phương diện yêu mị khi ngủ rất rất đáng yêu, khoác Phong ngồi xuống bên giường vén hầu như sợi tóc lộn xộn trên mặt cô.

Không đọc sao, tự lúc gặp cô anh lại bắt buộc khống chế được cảm xúc của mình. Cô là người con gái đầu tiên khiến anh không thể khắc chế lại bạn dạng thân mình, là người khiến cho anh không xong phải lưu ý đến đến . Đầu óc mang Phong bao gồm chút rối bời, “anh gồm phải đã đi được đúng hướng rồi không?”.

“ Tố Bạch, chỉ trách em là con của hồ Thái Thái”, các giọng nói của mang Phong vô cùng nhỏ, nhỏ như giờ đồng hồ mũi kêu, nhỏ dại đến nổi chỉ mình mới nghe thấy.

Tố Bạch quay tín đồ tìm nơi ấm áp chui vào, cô chuyển tay ôm chặt cái gối ôm lại cảm thấy có chút không giống lạ. Khôn xiết mềm giống hệt như da người, cô mở đôi mắt lại nhận thấy khuôn khía cạnh tuấn tú đã gần ngay lập tức trước mắt mình , cánh tay rắn dĩ nhiên của anh bỏ lên trên eo cô. Khuôn mặt hững hờ khi ngủ vô cùng giống một đứa bé, không còn vẻ kiêu kỳ và xa biện pháp như ban ngày.

Cô rướn người bao phủ lấy cổ anh, để lên bờ môi mát mẻ của anh một nụ hôn dịu rồi chìm vào giấc mộng lần nữa.

Sáng hôm sau, mang Phong tỉnh dậy trường đoản cú sớm . Anh nằm bên cạnh Tố Bạch, không rời mắt ngoài cô cho dù chỉ là một trong giây y như đang suy tứ cái nào đó . Tố Bạch ngoan ngoãn nằm gối đầu lên tay anh, môi anh đào lại như có như không vuốt lên một thú vui ngọt ngào.

Lần đầu tiên , khoác Phong nhằm một thiếu nữ xa lạ ôm mình . Lần thứ nhất , anh lại mong mỏi cưng chiều một cô gái. Mà lại mà , chuyện này rất có thể sao?. Ngay từ trên đầu đã là một âm mưu , bây giờ hay sau này cô cũng là 1 trong những con rối vào tay anh. Trên sao, lại ao ước cưng chiều cô cơ chứ. Không lẽ bởi vì cô rất khác với những người khác ư? bởi vì cô không giả sản xuất sao?….. Trong đầu khoác Phong lại hiện lên rất nhiều câu nghi vấn .

Tố Bạch mộng mị tỉnh dậy, song mắt lộng lẫy như tinh linh vừa giác tỉnh sau giấc mộng nhiều năm hé mở, cô mỉm cười chú ý Mặc Phong nói:” buổi sáng vui vẻ “.

Mặc Phong tương đối ngây người nhìn cô. Cỗ dáng lúc nằm ngủ của cô vẫn rất dễ thương rồi, không cho là tới lúc cô đột nhiên thức giấc lại mê người hơn nữa. Anh chuyển tay nhéo dòng má hồng hồng của cô ý nói:” Đi ăn sáng nhé!”.

Tố Bạch khước từ chỉ vào môi mình. Bộ dạng làm cho nũng rất đáng để yêu. Mặc Phong cúi đầu hôn lên môi cô.

— —— —— ——-

“ bây giờ , anh không làm việc ?”, Tố Bạch phòng cằm nhìn anh.

Mặc Phong ngồi đối lập thản nhiên chú ý cô , bạc bẽo môi khẽ mấp máy:” Ừm “.

“ Vậy anh có dự tính gì không?”.

“ làm việc “.

Tố Bạch ngán nản chấp nhận :” À!”.

Mặc Phong thấy cô ko hỏi tiếp , môi mỏng manh lại nói:” Em cho nhà anh chứ?”.

Cô hơi không thể tinh được nhìn anh, tiếp đến lại cười vui vẻ nói:” giả dụ anh có thể chấp nhận được “.

Nhân viên giao hàng mang thức ăn uống đến . Tố Bạch cúi đầu chăm chú nhìn bữa ăn sáng mang Phong call cho mình, lòng kéo lên một hạnh phúc nho nhỏ dại . Hai người yên lặng thưởng thức bữa sáng sủa , thỉnh phảng phất Tố Bạch lại chu chiếc miệng đòi anh cấp thức ăn cho cô. Mang Phong rất thoải mái và tự nhiên chiều theo ý cô.

Bữa sáng sủa kết thúc.

Mặc Phong chở Tố Bạch về công ty . Cô dựa đầu vào ghế nhìn tuyến phố rợp bóng cây xanh, lòng nhẹ nhàng mang đến lạ thường. Cô nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt kiêu ngạo của anh, trái tim dơ lên một cảm xúc phi hay khác lạ. Hoá ra khi ham mê một bạn là như vậy.

Bánh xe chấm dứt lại trước một khu nhà ở sang trọng, Tố Bạch xuống xe pháo hít thở một không khí trong lành , cô ưng ý một ngôi nhà bé dại như ráng này, thích vườn hoa này, thích cây trồng xanh tươi như vậy. Nó đem về một xúc cảm ấm áp, cảm xúc đây là một trong ngôi đơn vị thực sự.

Mặc Phong nhìn Tố Bạch hơi kì dị nhưng không hỏi, chỉ thanh thanh nói:” Vào thôi”.

“ Anh sống ở chỗ này sao?”, Tố Bạch đi sau vươn tay vậy lấy bàn tay mát rượi của anh.

“ chỉ với nhà riêng, lúc rãnh sẽ đến đây”.

“ À!”, Tố Bạch gật đầu.

Nội thất phía bên trong rất tiện nghi, căn nhà lấy màu đỏ và màu đen quản lý đạo, hầu như vật dụng vẫn là white color . Thiết kế rất rất đẹp mắt, Tố Bạch không cảm thán ngôi nhà tưởng nhỏ dại mà không hề nhỏ tuổi này có phong cách thiết kế rất sáng sủa tạo.

Mặc Phong sau thời điểm tắm rửa lại nghe thấy tiếng động lạ , anh cạnh tranh hiểu bước tới nơi đã phát ra âm nhạc kia.

Tố Bạch mặc tạp dề , tóc đen được cột cao .

“ Em cũng biết nấu ăn sao?”, anh nheo hai con mắt dò hỏi.

Tố Bạch thấy mang Phong thì tươi mỉm cười nói:” Một chút, vừa giỏi trong tủ rét mướt còn không nhiều đồ bắt buộc em sử dụng nấu món súp “.

“ Tôi còn tưởng một đái thư như em sẽ không cần phải vào phòng bếp “, anh nhếch môi nói, niềm vui có chút mỉa mai.

Cô hơi sững lại, nhưng mà là chỉ nhoáng qua trong mắt cơ mà thôi. Tố Bạch cười nói:” tè thư thì sao? đái thư cũng là con bạn thôi, chưa phải sao?”.

Mặc Phong không đáp, chỉ lặng lẽ âm thầm đứng tựa fan vào cửa chú ý cô loay hoay với mớ rau củ.

Tố Bạch nghiêng đầu nhìn Mặc Phong, cô nói:” Lại đây, mau giúp em một tay. Anh đứng ngây ra đó có tác dụng gì?”.

Anh nheo đôi chân mày nhìn cô, cơ mà không nói gì thản nhiên cách đến.

Ngôi nhà nhỏ dại , dưới ánh đèn vàng lại ấm áp đến kỳ lạ thường. Một vị giám đốc sang chảnh đang khoác tạp dề, ngoan ngoãn chịu sự sai bảo của một người khác phái.

Mặc Phong sẽ không còn biết rằng, giây lát hai tín đồ ở bên nhau như vậy này vẫn đọng lại trong thâm tâm trí anh sau này. Có lẽ rằng , nó đã là kỷ niệm đẹp tuyệt vời nhất mà anh gồm được.

— —— —— ——–

Tố Bạch ngồi ngay ngắn xem phim, cỗ dạng lúc chứng kiến tận mắt phim của cô rất nghiêm túc y hệt như một đứa nhỏ xíu vậy. Cô như nhận thấy hình ảnh của bản thân trong tập phim đó, hình hình ảnh một đứa bé bỏng bị ghẻ lạnh, một đứa bé có gia đình nhưng còn đáng thương một đứa trẻ mồ côi. Đôi khi cô đã nghĩ sinh ra là một trong đứa mồ côi bao gồm khi sẽ hạnh phúc hơn , so với có cha có bà mẹ nhưng bị nguội rét ,sống trong mắt họ như một cây đinh chỉ ngóng nhổ nó đi càng sớm càng tốt. Nước mắt không lặng phận lại lưỡng lự chạy xuống, Tố Bạch cúi đầu vệ sinh đi.

Mặc Phong quan sát cô ngây dở người rơi lệ chỉ vị một bộ phim, lại không kìm giữ được nói:” chỉ nên một bộ phim truyền hình ngu ngốc, em khóc dòng gì?”.

Tố Bạch cười gồm chút chua xót phụ thuộc lòng anh nói:” Phong ! Em hoàn toàn có thể ở mặt anh như vậy này mãi không?”.

Mặc Phong không đáp, anh bấm tivi gửi sang kênh khác. Tố Bạch im lặng lắng nghe giờ tim đập của anh.

“ Sau này, em muốn thì cứ mang lại đây”.

Tố Bạch ngạc nhiên nhìn khóa xe anh vừa đưa đến cô. Đây là khóa nhà của anh.

“ Em thiệt sự có thể ở phía trên sao?”.

“Ừ, tòa nhà này cũng cần có người ở. Tôi khôn xiết ít lúc ở đây, hầu hết đều qua đêm ở khách hàng sạn”.

Tố Bạch ôm cổ người lũ ông điển trai, lại không kiềm được hôn lên môi anh. Nụ hôn này hết sức sâu, nó như ngọn lửa cháy bập bùng trong tâm địa cả nhì người, gấp rút lan ra.

Ánh trăng sáng không tính kia, soi sáng xuống nhân gian. Thân màn đêm tịch mịch.

Đồng hồ nước báo thức reo lên. Mặc Phong xoa đầu ngồi dậy, cô lại không lặng phận chạy đi đâu từ sớm . Anh nạm đồ, thắt caravat thì Tố Bạch lại tự ngoài chạy vào cười cợt nói :” Phong à! bữa sớm thôi”, bàn tay cô khéo léo chỉnh lại caravat mang đến anh.

Mặc Phong quan sát đỉnh đầu của cô, trong trái tim lại cảm thấy ấm áp.

“ Phong? Em call anh là Phong?”, anh nheo mắt nhìn cô.

Xem thêm: Lục Tiểu Phụng Trương Trí Lâm, Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ (10/10 Thuyết Minh)

Tố Bạch mỉm cười híp đôi mắt :” Phong , Phong ! em đói rồi ăn sáng nhé!”, tiếp nối cô lại hôn lên má anh rồi vui vẻ dìu đi anh đi ra. Mặc Phong thật lưỡng lự nói gì cùng với cô.

“ Anh lạ lẫm ăn sáng sủa “, mang Phong cúi đầu chú ý món nạp năng lượng để sẵn bên trên bàn nói.

“ ko nên, bữa sớm rất quan liêu trọng. Sau này , hàng ngày em sẽ làm cho anh ăn”, Tố Bạch nhất quyết nói.

— —— —— —— —

“ Con tín đồ ta chuyển đổi cũng chỉ vì yêu”

Tố Bạch quan sát trời xanh, lòng cảm giác vui vẻ đến hưng phấn. Lâu lắm rồi, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự sẽ tồn tại, gồm phải ông trời đang thương cảm cô tốt không? bởi vì thế, ông ấy mang về một sứ giả mang đến cô.

Tố Bạch vui vẻ thừa nhận số năng lượng điện thoại, giọng nói ngọt ngào :” Hi! Mỹ Phượng cậu khỏe mạnh không?”.

Đầu dây vị trí kia vang thông báo ngáp dài, đáp :” bây giờ , thời tiết có âm u không? Sẽ không có bão cấp cho mười chứ?”.

Tố Bạch phì cười :” Không đùa với cậu. Hôm nay, tớ tất cả chuyện mong nói với cậu”.

“ Chuyện gì?”, Mỹ Phượng tò mò hỏi.

“ Tớ yêu thương rồi”, Tố Bạch thẹn thùng nói.

Mỹ Phượng căng mắt , hỏi lại:” Ông trời ạ! hồ Tố Bạch biết yêu thương ?”.

Tố Bạch đồng ý , nói:” Phải. Tớ cho rằng vậy”.

“ nhị người gặp nhau lúc nào? Bao lâu rồi? Anh ta bao gồm đẹp trai không? phong phú không? từng nào tuổi rồi? …..”.

Tố Bạch tặc lưỡi, đầu hiện nay vài vạch đen :” Cậu hoàn toàn có thể hỏi thảnh thơi được không? Chuyện cũng dài lắm, tớ không biết bước đầu như cố nào. Nó y như tình yêu sét đánh vậy”.

Mỹ Phượng há hốc, nói:” Bạch Bạch, cậu về nước đi. Về nhanh đi. Tớ mong mỏi nghe cậu kể, nói chuyện qua điện thoại cảm ứng thông minh không vui tí nào”.

Tố Bạch vừa đi vừa nói:” Ừm, tớ vẫn về. Nhưng chưa phải bây giờ”.

Cô dừng chân , bước vào trong 1 quán bánh ngọt. Tố Bạch thích nạp năng lượng bánh ngọt, bánh crepe là món nạp năng lượng hoàn hảo, là 1 trong những loại bánh truyền thống được gia công từ mặt đường và cốt chanh.

Lúc đi ra, không cẩn trọng cô lại va trúng vào trong 1 người to lớn lớn.

“ A! Xin lỗi, tôi ko cẩn thận”, Tố Bạch ngồi xuống giúp bạn kia lặt vài món đồn bị rơi lúc va chạm.

“ không sao”, giọng nói rất nóng áp, nghe vào tai lại như lời ru yên ả như giờ suối.

Tố Bạch bị tiếng nói hấp dẫn, cô đưa ánh mắt lên. Chỉ thấy bạn trước đôi mắt một vận dòng áo sơ mi màu sắc đen, quần tây thẳng tắp tôn lên đôi chân dài . Gương mặt góc cạnh khôn cùng điển trai, có vẻ là nhỏ lai, đôi mắt rất đẹp sâu hun hút như vũng nước nóng, sản phẩm mi nhiều năm cong cút. Cô đồng ý cảm thán, người lũ ông này khôn xiết điển trai.

“ Tôi là Tử Tiên Y, cô không vấn đề gì chứ”.

Tố Bạch phủ nhận , mỉm cười nói :” ko sao. Tôi tên Tố Bạch, siêu vui được gặp gỡ anh “.

“ Cô là du khách sao?”, Tiên Y cười cợt nói.

Tố Bạch đồng ý :” Ừm “, ngừng một lát cô nói tiếp “ hiện nay tôi có câu hỏi bận, gồm duyên chạm mặt lại. Nhất thời biệt”.

— —— —— —— ——–

“ trường hợp thiên đường của đôi ta

như một tường ngăn cùng mừi hương ấm áp

giam hãm mong ước của em

Hạnh phúc phải chăng là góc cửa vững chắc

khiến loài chim lạc phía khi cất cánh về phương Nam

Nếu em chú ý lên bầu trời

khát khao bao gồm một đôi cánh

Anh sẽ buông tay nhằm em được cất cánh đi

Vây cánh của em đừng giống như những đóa hồng

lụi tàn theo cách thời gian

Nếu sự lãng mạn phát triển thành điều vướng bận

anh nguyện bởi vì em quay lại với nỗi cô đơn

Nếu vương vấn biến đổi xiềng xích

Anh sẽ bởi vì em từ vứt ước thề

Có một máy tình yêu gọi là phân chia tay

vì yêu mà lại từ bỏ giấc mơ thiên ngôi trường địa cửu

Nếu việc ta níu giữ nhau khiến em mất đi hầu hết thứ

Hãy để tình yêu chân thực đưa anh đi

Có một thứ tình yêu call là phân chia tay

vì yêu, nhưng mà từ vứt thiên trường địa cửu

Anh ra đi an ninh để em có tất cả

Hãy nhằm tình yêu sống động giúp anh nói lời phân tách tay

Vì em nhưng mất em

đành nhẫn vai trung phong làm kẻ khiến em tổn thương

Vì em nhưng rời xa em

Sự rời khỏi mãi không chia lìa” (trích dẫn từ tất cả một máy tình yêu điện thoại tư vấn là buông tay)

Tố Bạch dựa nguồn vào thành cửa ngõ , lắng nghe lời bài bác hát xem xét có chút miên man. Mái tóc dài buông xõa sau lưng, mẫu váy màu đen ôm sát khung hình gởi cảm . Tố Bạch yên ổn tĩnh đứng đó .

Mặc Phong đứng trong góc buổi tối nhìn cô, form cảnh đêm hôm rất đẹp bên phía ngoài ô cửa sổ là ánh trăng treo bên trên cao, bóng sườn lưng của cô bao gồm chút cô đơn tựa như không khí này cùng với cô không thể quan hệ gì. Suy nghĩ như thế, trong lòng lại kéo lên một cảm hứng khó chịu đựng mà bao gồm anh cũng không biết. Khoác Phong bước đến, các giọng nói dịu đi vài ba phần nói:” Sao không bật đèn? Em sợ tôi cảm thấy không được tiền trả sao?”.

Tô Bạch đơ mình quan sát anh, mặt tương đối đỏ bởi ngượng ngùng :” Là thói quen cơ mà thôi”.

“ không tồn tại việc gì thì đừng nghe những bạn dạng nhạc chuyển đám như vậy nữa”.

Tố Bạch cười cợt hì hì :” Vâng , vâng, sau đây không nghe nữa”.

Cô chú ý Mặc Phong , lại nói :” Phong, em giúp anh kì sườn lưng nhé”.

Hơi nước nóng bốc lên, lan tỏa cả một căn phòng. Tố Bạch thanh thanh giúp khoác Phong kì lưng, phương diện cô tương đối ửng lên, cô cẩn thận từng chút từng chút y hệt như đang dọn dẹp và sắp xếp một báo đồ gia dụng vậy.

“ bây giờ , em đã có tác dụng gì?”, mặc Phong tương đối nghiêng đầu nói.

Cô mỉm cười híp mắt nói :” Hôm nay, em đi cài đặt bánh vô tình gặp gỡ được một soái ca nha!”.

Đôi mắt phượng nheo thành một đường gồm chút hiểm sâu :” Rất ưa nhìn ?”.

Cô yêu thích nhìn phản bội ứng của anh, lại gật gù nói:” Phải. Siêu đẹp mắt”, ngưng một chút ít cô cúi đầu nói chuyện vào tai anh :” mà lại mà không soái bằng anh”.

“ sau đây không mang lại nhìn tín đồ khác nữa”, mặc Phong hừ mũi nói, giọng nói tất cả chút hờn giận.

Tố Bạch đồng ý phụ họa:” tuyệt đối không nhìn. Tuy vậy mà, em chú ý anh được không?”.

“ Tạm mang lại phép”.

“ Ha ha ! Đa tạ đại vương “, Cô cười cợt vui vẻ nói.

— —— ——–

Tố Bạch nằm lăn lộn bên trên giường, cô xoay bạn nhìn khoác Phong sẽ xem tài liệu mặt cạnh. Cô thật tò mò, cuộc sống thường ngày của anh ấy là như thế nào. Tố Bạch buồn phiền bò dậy , chu cái miệng nói :” Phong Phong, chúng ta chơi trò nghịch đi”.

Mặc Phong nhướn mày, cực nhọc hiểu nhìn cô.

Tố Bạch cười nham hiểm, bộ dạng giống như một tiểu hồ ly tinh đang dỗ dành người. Cô cười khánh khách nói:” nghịch chim gõ kiến nhé!”.

Đầu mặc Phong bao gồm thêm vài bé qụa đen kêu quạ quạ.

Anh cúi đầu coi tiếp xấp tư liệu trên tay, giọng nói trầm thấp :” tè Bạch , ngoan ngoãn ngủ đi”.

Cô rung lắc đầu phụ thuộc vai anh, các giọng nói nũng nịu :”Anh làm cho khúc cây, em vẫn làm bé chim gõ kiến. Đi mà!”

Mặc Phong phì cười.

Tố Bạch quá bất ngờ nhìn khoác Phong, lúc anh cười rộ lên nhìn rất ưa nhìn nó như giam hãm cả vong hồn cô làm việc mãi trong những số ấy .

Mặc Phong như ý thức được mình vẫn cười, anh khá sững người. Rất cấp tốc lại khôi phục tầm dáng kiêu ngạo thường xuyên ngày. Tố Bạch thấy vậy ngay lập tức nói:” Anh cười vô cùng đẹp. Em suy nghĩ mình đã biết thành nụ mỉm cười ấy thú vị rồi”.

Từ khía cạnh của anh chú ý xuống hoàn toàn có thể thấy rất rõ ràng cảnh đẹp nhất mê fan trước mắt, nhưng tiểu quỷ khiến họa cơ lại vô tư lần chần chuyện gì. Mang Phong quăng xấp tư liệu lên bàn, anh cúi đầu áp lên đôi môi cô một nụ hôn đẳng cấp Pháp. Trái tim Tố Bạch không xong run lên từng nhịp, nụ hôn của anh ấy rất mãnh liệt để cho hô hấp của cô trở nên nhanh chóng hơn.

“ A! Phong…”, Tố Bạch ngửa đầu để lộ xương quai xanh đầy quyến rũ.

Mặc Phong xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô, khom người xuống hôn lên cổ cô.

Tố Bạch mở mắt, nhì tay ôm lấy cổ khoác Phong, môi anh đào nói:” Phong! em yêu anh”.