Thích khách liệt truyện đam mỹ

      279

Trong lúc đợi phần 3 thì viết mang đến vui ahihi. Nội dung rất có thể hơi ảo tưởng quá, mọi người thông cảm.Hãy phát âm k... More


You are reading

<Đam mỹ> tuyệt nhất Sinh độc nhất Niệm

General Fiction

Trong lúc ngóng phần 3 thì viết cho vui ahihi. Nội dung hoàn toàn có thể hơi mộng ảo quá, mọi fan thông cảm.Hãy hiểu kỹ văn án nhằm tránh nhảy đầm nhầm hố rồi lại n...

Bạn đang xem: Thích khách liệt truyện đam mỹ


Tiếng gọi của Chấp Minh vang lên đầy thảm thiết bi ai. Đám binh sĩ đằng sau ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Không phải vương thượng muốn tiêu diệt Mộ Dung Ly, chiếm lấy Dao Quang, thống nhất thiên hạ tuyệt sao? Vì lẽ gì lúc y chết đi lại có vẻ thương tâm như vậy?

Chỉ có Lạc Mân biết rõ, vào lòng Chấp Minh, Mộ Dung Ly có một vị trí rất quan trọng. Y chết rồi Chấp Minh dĩ nhiên sẽ đau khổ, nhưng... điều đau khổ hơn còn đợi ở phía sau... Lạc Mân giữ chặt nhì vai Chấp Minh, sợ hắn quá xúc động mà nhào luôn xuống vực. Hắn chưa thể chết bây giờ được.

Chấp Minh bị Lạc Mân kìm giữ, không thể làm gì khác, chỉ biết nhìn xuống vực sâu vạn trượng mênh mông mây trắng cùng sương mù, lúc này được ánh dương vừa ló trét lên một màu hồng phấn mềm mại. Cảnh sắc đẹp nhưng sao hắn thấy bi thương lạ lùng, màn mây mù trước mắt như nhuộm đỏ sắc máu... Nước mắt hắn tuôn rơi... Từng giọt từng giọt đều như máu từ tim hắn nhỏ ra... A Ly của hắn...

Chấp Minh mặc dù hận Mộ Dung Ly, nhưng tình cảm dành mang đến y không hề nuốm đổi. Tuy chưa từng nói một câu yêu với y, nhưng bản thân Chấp Minh biết đời này Mộ Dung Ly chính là chấp niệm của hắn, dù thế nào cũng sẽ không buông bỏ được. Hắn hận, một phần cũng vì quá yêu. Vì yêu sinh hận, càng hận càng yêu...

Chấp Minh quả thực không muốn y chết. Hắn muốn đem y về, dẫu rằng không thể trở lại những ngày tháng trước đây, nhưng có y ở bên hắn, hắn cảm thấy đã đủ rồi. Chỉ tiếc là...đã quá muộn.

Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy... Tháng tháng năm năm người khác xa...

Đêm đó Chấp Minh ngâm mấy câu thơ này, là vì cảm thấy Mộ Dung Ly đã ráng lòng đổi dạ, bản thân hắn cũng buộc phải gắng đổi theo. Hôm ni nghe Mộ Dung Ly đọc, hắn lại có cảm giác chính hắn mới là người cầm cố đổi trước, biến mọi chuyện thành ra kết cục như bây giờ...

Nhưng mà... Dù là ai nạm đổi trước ai, hiện tại cũng đâu quan liêu trọng nữa. A Ly của hắn rời xa hắn rồi, xa thật rồi... Vĩnh viễn sẽ không quay về nữa...

"Cả thiên hạ cũng chẳng bằng một tri kỷ bên mình đâu... Chấp Minh, ta yêu người..."  lời nói của Mộ Dung Ly như còn vẳng bên tai Chấp Minh. Hắn đau đớn gào lên:

- Tại sao chứ? Tại saoooooooo!!!

Mộ Dung Ly nếu như đã hiểu rõ như vậy, tại sao vẫn lừa dối hắn? Tại sao vẫn khiến hắn tổn thương? Tại sao yêu hắn... Nhưng lại không nói đến hắn biết... Tại sao... A Ly... Ngươi vì cớ gì phải hành hạ chúng ta đau khổ đến mức này?

A Ly...

...

Chấp Minh con quay lại doanh trại của quân Dao Quang, khắp nơi đều là xác chết la liệt, lều trại gãy nát, khói lửa cháy lên từng đám, tang thương vô cùng... Hắn bước vào doanh trướng của Mộ Dung Ly - nơi duy nhất còn xem là lành lặn trên bãi chiến trường này. Bên trong còn chiếc giường Mộ Dung Ly đã nằm, có mấy thứ đồ đạc y để lại trên bàn, còn có... Tiêu ngọc và cũng là thanh kiếm của y... Chấp Minh nhặt lên, cẩn thận nắm chặt trong tay. Bạch ngọc lạnh lẽo chạm vào da thịt hắn, lại có cảm giác như bàn tay của Mộ Dung Ly, như hơi thở của y còn vương lại...

Xem thêm: Xem Phim Chỉ Có Thể Là Yêu Tập 1 Vietsub, Chi Co The La Yeu

- Người đâu. - Hắn cất giọng nói với người lính nãy giờ vẫn theo sau lưng mình.

- Dạ, vương thượng có gì căn dặn?

- Ngươi đi nói với tướng quân Lạc Mân, cho binh sĩ dọn dẹp nơi này sạch sẽ, đem những thi thể kia chôn cất đàng hoàng. Riêng của Phương Dạ và Tiêu Nhiên thì để riêng, lúc về tởm thành Dao quang quẻ bản vương sẽ tự có cách xử lý. Dọn dẹp xong xuôi khởi hành xoay về, tùy ý dựng trại nghỉ ngơi nếu cần, không nhất thiết phải đi nhanh.

- Vâng, vương thượng!

Người lính lui ra ngoài.

Còn lại một mình, Chấp Minh mới nâng tiêu ngọc trên tay lên, xót xa hôn lấy, trong lòng thầm niệm vô số lần: "A Ly... Ta yêu ngươi... A Ly..."

Trong lúc quân lính đang bận rộn thu dọn chiến trường, Lạc Mân một mình lẳng lặng lẻn ra một góc, huýt sáo gọi bồ câu vẫn cất cánh theo hắn suốt một đường từ Thiên Quyền đến đây, lặng lẽ rút một bức thư viết sẵn giấu trong người, buộc vào chân chim. Một chút vì chưng dự, hắn mới thả mang đến bồ câu cất cánh đi. Đằng nào kết cục cũng đã định sẵn, hắn không cần phải nỗ lực người khác thương tâm vô ích... Mang lại dù là... Thực sự trong lòng rất khó chịu...

Sâu vào sơn lâm, căn nhà tre mộc mạc giản dị nằm an tĩnh. Ngoài sân, mấy cây đào còn đương trổ hoa, cánh hoa hồng phớt nhẹ nhàng rụng xuống mấy giá phơi thuốc dựng bên cạnh. Thoạt nhìn qua có vẻ yên bình nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy. 

Một con chim bồ câu từ trên trời hạ cánh đáp xuống bậu cửa sổ, phái mạnh nhân áo vàng ngồi trong nhà thấy được, khóe môi cong lên một nụ cười đầy hàm ý, đứng dậy bước đến nâng nhỏ chim kia lên. Rút lá thư từ ống nhỏ bên chân nó ra đọc, phái mạnh nhân vô cùng thỏa mãn phát ra một tràng cười dài:

- Tốt lắm! Mộ Dung Ly, ngươi cuối cùng cũng có ngày này, không uổng công ta bấy lâu nay bày mưu tính kế. - Hắn hướng ra bên ngoài gọi - Người đâu! Triệu tập tất cả mọi người đến đây đến ta!

Sau thời gian mấy khắc, một đám người thân mặc giáp tay cầm kiếm đã nghiêm chỉnh tập hợp trước sân căn nhà tre kia. Trọng Khôn Nghi bấy giờ cũng đã đổi một thân giáp vàng uy phong lẫm liệt, đứng trên thềm nhà, ánh mắt nhìn khắp lượt những môn sinh của mình. Hôm nay, ngày xuất thế của y rốt cuộc cũng tới rồi. 

- Mọi người, hãy nghe ta nói, chúng ta là con dân Thiên Xu, chúng ta đã từng chịu những nỗi khổ cực cay đắng vì nước mất nhà tan. Đến ni thời cơ chín muồi, nam Túc rút khỏi Trung Viên, Mộ Dung Ly đã chết, Thiên Quyền vừa trải qua chiến tranh, quốc lực suy yếu, đã đến lúc chúng ta phải nổi dậy, chúng ta phải giành lại Thiên Xu của chúng ta, báo thù đến vương thượng, mang lại những người đã hi sinh vì Thiên Xu. - Tay phải cầm kiếm của hắn giơ lên cao, giọng nói thêm phần đanh thép - Chiến đấu vì nước, nguyện chết không từ!

- Chiến đấu vì nước, nguyện chết không từ! - Giọng của hơn chục người dưới kia đáp lại, nhưng nghe hùng hồn không kém gì cả trăm binh sĩ. 

Trọng Khôn Nghi nắm chặt kiếm vào tay, ánh mắt kiên định tỏa sáng,. Lần này, hắn nhất định thành công giành lại Thiên Xu, hơn thế, còn phải thâu tóm cả Trung Viên, thực hiện mộng lớn mà lúc xưa hắn cùng Công Tôn Kiên chưa kịp thực hiện, cũng là giấc mộng cả đời vương thượng của hắn ấp ôm. 

Vương thượng, Công Tôn huynh, nhị người xin hãy giúp đỡ đến ta, giúp ta bách chiến bách thắng, thống nhất thiên hạ!

___

Ta sẽ không nói gì cả, để các cô tự tưởng tượng diễn biến tiếp theo...