Chúng mình yêu nhau xong rồi

      348

Chia tay một tuần. Cuộc sống dường như là một cuộc sống thường ngày mới với tôi. Vẫn những tuyến phố đi về, khói bụi, xe cộ... Tuy nhiên dường như...

Bạn đang xem: Chúng mình yêu nhau xong rồi

***

Cuộc sống bao gồm nhẹ nhàng hơn chút đỉnh khi chưa phải giờ đấy, ngày đấy gửi đón em. Không phải hàng tối "tiếp chuyện các bạn nghe đài". Một ngày của mình như nhiều năm ra, tuy vậy nó cứ như mất phương hướng.

Chia tay ngay gần một năm, thời gian cũng đủ để biến chuyển một mọt tình lắng đọng trở lên nhàn nhạt, biến chuyển những kỷ niệm đang qua thay đổi những sự kiện bình thường trong đời.

*

Tôi yêu thương em trong một ngày sệt biệt. Ngày sinh nhật phổ biến của đôi ta. Trước đó chỉ vài ba phút thôi, tôi ráng lấy bàn tay em và bị gạt phăng ra. Khi đồng hồ đeo tay chỉ qua 12h, em ôm lấy tôi. Một cái ôm định mệnh mà tôi đang nghĩ số phận tạo nên để đính bó 2 chúng tôi mãi mãi.

Thế rồi shop chúng tôi chia tay. Tín đồ đưa lời trước là tôi nhưng fan chán trước có lẽ rằng là cô ấy. Tôi đề nghị đi thật xa với còn thọ nữa bắt đầu quay về. Tôi không thích em chờ đợi tôi. Dù thời hạn tôi ra đi là 1 trong năm nữa, nhưng tại sao cứ phải kéo dãn một ái tình đã có giờ chết?

Tôi không thích em lãng phí thời gian đến vậy. Còn các người xứng danh với tôi rộng em, chỉ có điều, biện pháp mà tôi cư xử vào thời đặc điểm này là thừa tệ. Tôi nói cùng với em rằng, tôi sẽ yêu cầu ra đi, ít nhất là 4 năm. 1 tháng liền sau lời thông tin định mệnh đó, tôi nỗ lực rời xa em, nhằm em dần dần quen với cảm giác không tất cả tôi. Cùng em đã quen thật!

Tôi thực sự yêu em! Cũng cũng chính vì thế, tôi thấy ngán yêu em hơn bao giờ hết. Mỗi lần đi chơi với em, môi tôi khô, mỗi dòng đụng chạm khung hình trở buộc phải vô thuộc miễn cưỡng. Với em cũng chỉ dựa đầu vào vai tôi, thi phảng phất thở dài.

2 bọn chúng tôi, phụ thuộc nhau, một cái dựa chẳng có gì vững chãi, một cái dựa như thể nói rằng: "Chúng ta chuẩn bị rời vứt nhau".

1 mon đó, tôi không hôn em nổi một chiếc cho ra hồn. Nhạt nhẽo, nghĩa vụ... Em cũng cảm giác thế. Thật kinh khủng khi 2 tình nhân nhau biết trước rằng ngày mai chúng ta sẽ đề xuất tự nguyện chia ly nhau... Tình thương của cửa hàng chúng tôi chưa đủ to để quá qua thách thức quá to này.

Tôi mất kiến thức xem điện thoại cảm ứng thông minh vào buổi tối. Nhìn ra xa xa quanh đó cửa sổ, gồm một lá cờ đang cất cánh phần phật trong gió. Ngày đông về rồi!

***

33 ngày sau phân tách tay, buổi sáng, điện thoại cảm ứng thông minh của tôi réo vang. Thay vị là "Mèo bông", tôi sửa tên em thành Phương như cũ.

- Em đó hả?

- Vâng

Im im 10 giây.

- Anh đang làm những gì vậy?

- Anh chưa biết.

Im lặng

- Em đã ở đâu?

- Em đã ở HQV, sáng hôm nay em đi giúp thằng bạn ở viện công nghệ trên ấy làm khảo sát!

- Đi náo nức nhé!

Đầu tê thoát ra một hơi thở dễ dàng chịu, tôi cũng vậy...

40 ngày. Em mời tôi đi ăn uống để khao em bắt đầu lĩnh chi phí gia sư. Ngập ngừng trong lời mời, còn tôi cũng tỏ ra khôn cùng ngượng nghịu y hệt như lần đầu tiên 2 đứa đi dạo với nhau.

Xem thêm: Kong: Đảo Đầu Lâu: Kong Và Người Đẹp, Đảo Đầu Lâu: Kong

Em đi dạo này nhỏ và xanh quá. Nhưng hai con mắt em rất vui khi chú ý tôi. Tôi gửi em đi bên trên những con phố quen thuộc. Thọ lắm rồi new lại ra ngoài, và có lẽ rằng em cũng thế.

Chúng tôi nói mọi chuyện vô thưởng vô phạt, bâng quơ... Trống rỗng... Tôi quay bạn sang ôm em từ bỏ phía sau, cơ thể ấy run run và cố gắng lấy tay tôi.

- Em phải sống 1 mình đấy nhé! Anh xin lỗi.

Trên mặt đường về, em vẫn ngồi cách tôi một đoạn ngoài ra sợ rằng nếu va vào tôi, cửa hàng chúng tôi sẽ không thể cách nhau chừng được nữa.

*

Tôi chẳng đọc sao, tay trái tôi cùng với ra ẩn dưới rồi lại thụt lại. Nó sẽ thành kinh nghiệm rồi mà, nó muốn đi kiếm một bàn tay khác. Tôi cảm thấy gồm một giọt nước đôi mắt lăn trên lưng mình. Bàn tay thân quen chạm vào tay tôi, khẽ luồn những ngón tay vào tay tôi với siết chặt.

Trái tim tôi bước đầu đau nhói!

Chỉ còn một nhỏ dốc nữa thôi, sẽ về nhà, tôi với em sẽ cần chia tay, một chiếc chia tay khác hoàn toàn tất cả những lần chia tay trước - tôi nghĩ về thế!

Một giờ hít vào trường đoản cú phía sau, em cố lấy áo tôi và nói:

- Anh!

Tôi khựng xe pháo lại do tôi biết là điều gì.

- Em hy vọng được hôn anh lần cuối!

Tất cả hình ảnh của thời yêu thương nhau tràn về trong tôi. Tôi chưa lúc nào bị cảm xúc đau buồn và hạnh phúc đùa cợt mang đến thế. Đau bởi đó là nụ hôn cuối cùng. Niềm hạnh phúc vì, trái tim tôi nhận biết rằng, tôi yêu thương em nhiều biết bao nhiêu.

Em ngồi yên ổn phía trước, cả nhì đứa lại chú ý ra xa... 5 phút trôi qua, chẳng ai nói lời nào, chẳng ai hy vọng nụ hôn ở đầu cuối đến sớm cả. Tôi lại vòng đeo tay ôm em thiệt khẽ:

- Em đã tạo nên anh niềm hạnh phúc rất nhiều. Cảm ơn em!

Em con quay lại, khuôn mặt khổ cực trực hy vọng hôn tôi, tôi đẩy em ra:

- Đừng! sợ rằng, bầy mình đang lại không xa nhau chừng được đâu!

Em lùi lại ngần ngại. Không khí lại trở lên yên lẽ.

Tôi dancing xuống xe, bước đầu nói đến các chuyện khác mang lại em vui, vì chưng tôi cũng không thích lần hứa cuối cùng xong xuôi nhanh mang lại thế! Em cười rồi dìu dịu ôm tôi. Đó là trong những lúc đau buồn nhất của cuộc đời. Rồi đây, 2 hình hài trẻ tuổi chúng tôi sẽ đề xuất xa nhau mãi mãi. Trong lúc trái tim tôi vẫn yêu thương em, cực kỳ yêu!

Tôi ngẩng mặt lên trời, nước mắt rơi xuống. Em để môi vào đó, nụ hôn và lắng đọng mà mặn chát. Đây mới là lần thứ hai em chủ động hôn tôi: lần đầu tiên và lần cuối cùng!

Trên mặt đường trở về, cửa hàng chúng tôi chỉ nói đến những chuyện vui, phần đa chuyện vui miệng về sau. Em mỉm cười khúc khích, còn tôi thấy vơi nhõm vô cùng.

- từ biệt em! Cảm ơn bởi bữa ăn!

- Ôi chết, chũm lần sau không đủ can đảm mời nữa đâu!

Sau này, không ít chuyện đã xảy ra. Với toàn là đa số chuyện xứng đáng tiếc! nhưng với tôi, lưu niệm về em xong từ buối buổi tối đó, tự nụ hôn sau cùng đó.

Trong tôi, em vẫn luôn rất đẹp với thành thiện. Tôi chỉ sợ một điều "Liệu em có hạnh phúc hay không", nhưng thực chất đó là điều không có cơ sở, vị tôi biết em sẽ khởi tạo ra được điều ấy!

Tôi luôn luôn rất bi quan mỗi khi nói tới việc tôi đã chia tay em. Chia tay nó hàm cất điều nào đấy thật to khiếp, một sự bất thống tốt nhất mà trong lúc rõ ràng chúng ta đã chia ly khi vẫn tồn tại yêu nhau.

Ngày hôm nay, trời cũng rét như từ thời điểm cách đây 1 năm. Tôi ngồi viết đều dòng này để cảm tạ người đang đem mang đến mình hạnh phúc nhất, người đã đến tôi hiểu và trân trọng tình cảm trên đời. Tôi đang tìm ra một lời nói cho song ta: